Vợ chồng tôi kết hôn được hơn chục năm rồi, có với nhau 2 mặt con, đủ nếp đủ tẻ. Người ngoài vẫn nói tôi sung sướng khi lấy được anh, bởi anh là người thành đạt, giàu có. Ngoài 40 tuổi, anh có nhà lầu, xe hơi và tất cả những thứ tốt đẹp nhất dành cho mẹ con tôi.
Chồng tôi là người chín chắn, khá trưởng thành, anh làm ăn giỏi. Nhưng đặc thù công việc khiến anh thường xuyên phải đi tiếp khách, rượu chè. Hầu như đêm nào anh về nhà cũng trong trạng thái say xỉn, mỏi mệt.
Thuở mới kết hôn, kinh tế gia đình còn khó khăn, hai vợ chồng lương 3 cọc 3 đồng, phải dè xẻn mới đủ trang trải cho cuộc sống chốn phồn hoa. Có những ngày trong nhà không còn một đồng một cắc, hai đứa lại chạy vạy khắp nơi khi mà trăm thứ phải chi thu. Mặc dù khó khăn là vậy, nhưng hai vợ chồng vẫn luôn đùm bọc và yêu thương nhau hết lòng.
Rồi khi chồng tôi chuyển sang làm về kinh doanh cho một công ty lớn, thu nhập được cải thiện hơn hẳn. Vài năm sau, anh leo lên chức trưởng phòng, thu nhập tính bằng ngàn đô.
Thời điểm đó, chồng bảo tôi nghỉ làm, ở nhà chăm các con. Hai đứa tuổi ăn tuổi học cần sự kèm cặp của gia đình. Tôi thấy chồng nói có lý nên đồng ý không nghĩ nhiều. Nhưng tôi đâu có ngờ, kể từ khi ấy, mối quan hệ gia đình tôi rẽ sang một hướng khác.
Từ ngày lên chức, chồng tôi cứ đi biền biệt, số tiền anh mang về đồng thời tỷ lệ nghịch với thời gian anh dành cho mẹ con tôi.
Nhiều khi tôi than thở với chồng, anh lại dúi cho tôi sấp tiền và bảo: "Em cầm lấy đi chơi bời, mua sắm thích gì thì mua. Em phải thông cảm cho anh chứ, anh lăn lộn cũng để cho mẹ con em sung sướng, để gia đình này mở mày mở mặt mà thôi". Thế rồi anh lại sấp ngửa bỏ đi, tôi nhìn nắm tiền trong tay mà rơi nước mắt.
Bao phen vợ ốm, con ốm, anh chẳng có lấy một ngày nghỉ ở nhà.. Có những tối tôi ngồi ngủ gục chờ chồng bên mâm cơm nguội lạnh, các con thắc mắc hỏi bố đâu, tôi chỉ biết dối con bố bận đi kiếm tiền nuôi mẹ con mình lên về muộn, các con ăn rồi ngủ sớm đi. Nhìn lũ trẻ buồn thiu đi lên phòng, tôi thấy xót xa vô cùng.
Có khi đến gần nửa đêm anh mới về, tôi vui mừng đứng lên mở cửa, nhìn dáng anh liêu xiêu vì men rượu mà tôi uất ức đến rơi nước mắt. Đỡ chồng vào nhà, hôm nào tỉnh hơn thì anh tự về phòng ngủ, hôm nào quá chén thì ngã vật ra phòng khách, có khi còn nôn ọe khắp nhà. Chật vật đỡ chồng vào phòng ngủ, thay đồ cho anh, tôi quay ra với bãi chiến trường và lo dọn dẹp.
Tôi thương anh vất vả, nhưng tôi cũng thương mình và thương con... Đã bao lâu rồi vợ chồng tôi không ngồi lại với nhau, cùng nói chuyện, cùng vui đùa, cùng nấu một bữa ăn ngon hay cùng nhau đi dạo đâu đó?
Nhiều khi tôi chỉ mong chúng tôi quay lại thời vất vả trước kia, tuy khó khăn những vợ chồng kề vai sát cánh. Sau một ngày làm việc được cùng nhau nấu ăn, cùng nhau chăm sóc con cái. Tôi chỉ ước khi mỏi mệt, khi sóng gió có anh ở bên, ôm chặt lấy tôi như ngày nào hai đứa yêu nhau... Tôi chỉ cần có thế thôi, còn những đồng tiền lạnh ngắt này, tôi đâu có màng hay thiết tha gì.
Người ta nói tôi sướng lắm, nhưng có ai hiểu được sự cô đơn, hiểu được nỗi lòng chua xót của tôi trong chính "mái ấm" nguội lạnh trong ngôi nhà của mình.