Hà Nội đẹp và bình dị , đáng yêu và mơ màng , giống như một thứ tình yêu không dễ để gọi tên , chỉ biết ngắm nhìn , trân trọng và nâng niu.
Có những sớm Hà Nội còn mơ màng chìm trong giấc ngủ , người đi sau đường đánh thức nhau với những thanh âm vui tai lạ mắt. Có những buổi trưa nắng vàng óng ả , len mình khe khẽ qua ô cửa sổ những mái nhà nằm san sát bên nhau. Rồi những buổi chiều tà , ánh hoàng hôn nhuộm đỏ ven hồ Tây , trai gái vẫn thường tâm sự bên nhau nhiều hơn một chút.
Hà Nội vốn đượm đà dịu dàng , như thiếu nữ vào độ tuổi đang yêu , cứ muốn người ta ngắm nhìn mãi , say mê rồi ngẩn ngơ dại khờ. Hà Nội đẹp và bình dị , đáng yêu và mơ màng , giống như một thứ tình yêu không dễ để gọi tên , chỉ biết ngắm nhìn , trân trọng và nâng niu.
Những ai đó đã từng ghé qua , dừng chân lâu lại hơn một tẹo chắc hẳn còn vấn vương cái dư vị nồng nàn của Hà Nội. Sớm ngày bị đánh thức bởi những thanh âm việc quen thuộc , trên loa phát thanh vang lên những giai điệu ngọt ngào , sâu lắng về những bản tình khúc dành riêng cho Hà Nội. Hay là những ngày trời trở gió , lang thang ven hồ , nhìn ngắm đời say mê lạ.
Chắc ai đó cũng còn nhớ , những đêm Hà Thành lộng gió , hương hoa sữa đưa ngát , nửa như cô gái thời son trẻ muốn dạo chơi , nửa như một đứa bé chùng chình mãi không đi không ở. Địa ngục ta trằm trồ khen ngợi , rằng hoa sữa thơm ngọt , muốn hít vào cho căng tràn lồng ngực , lại muốn níu riêng cho mình một góc để bình tĩnh. Hay như món đặc sản quá cỡ giản đơn của người Hà Nội , là cốm bọc trong lá sen thơm , màu cốm xanh , dẻo và ngọt thanh khéo níu lòng người lữ khách.
Đến với Hà Nội rồi , có nỡ bỏ mà đi ngay được đâu!
Chẳng thế mà đến những con đường , tên phố cũng được lưu. Đi tới trước qua Điện Biên Phủ dát vàng ánh điện , thấy trong mờ ảo cả những thổn thức dành riêng cho miền Thủ Đô yêu dấu. Những hàng cây bên đường Kim Mã trải dài , hoan ca trong gió mùa se sẽ gọi. Rồi ba mươi sáu phố phường , những hàng Bông , hàng Mã , hàng Bài hay hàng Lược… cứ thân thương mà đi vào trong tâm khảm.
Những ngày này Thủ Đô mừng thêm tuổi mới , nhớ về lịch sử rồng thiêng có khí thế mạnh mẽ và sôi nổi dân tộc. Những ngày này đi trên khắp phố phường Hà Nội chỉ đển ngắm nhìn , để lưu giữ rồi để thương yêu. Nhớ rằng chúng ta có một Hà Nội đáng yêu nhường ấy , người ở lâu vốn đã coi quen thuộc như là nhà , người mới dừng chân ghé lại cũng say lòng chếnh choáng , tình và người nơi đây cứ càng ngày càng nhiều thêm , ấm lòng cả những ngày chuyển sang mùa lạnh mướt.
Chẳng thế mà , lữ khách muốn xa Hà Nội phải quyến luyến gọi tên: “Hà Nội , sao đáng yêu đến thế"!