Thao - vợ cũ của tôi, nghe cái tên cũng đủ thấy thôn quê, dân dã rồi. Ngày xưa tôi cưới Thao cũng chỉ vì bố mẹ tôi kén chọn, bởi trong đám gái làng khi ấy, Thao có vẻ xinh xắn, đảm đang, chịu thương chịu khó.
Nhà tôi ở vùng nông thôn, rất ít người có học hành đến nơi đến chốn. Tôi thuộc số ít những người học lên đại học khi đó. Ra trường, tôi ở lại Hà Nội làm việc, dù công việc cũng chẳng to tát gì, chỉ là nhân viên trong một công ty nhỏ nhưng cũng khiến bố mẹ tôi nở mày nở mặt.
Đến tuổi lấy vợ, bố mẹ tôi nhắm Thao, cô gái ít hơn tôi 3 tuổi được chấm từ lâu, tôi chỉ việc về và cưới. Mọi việc đã được đôi bên gia đình lo liệu. Nói thật, tôi đồng ý lấy Thao cũng bởi thấy Thao xinh đẹp, hiền lành, cũng có chút cảm tình.
Cưới xong, vợ chồng theo nhau lên Hà Nội, cô ấy xin đi bán hàng. Đẻ xong vợ gửi con về quê cho ông bà nội ngoại chăm, còn hai đứa vẫn quyết bám trụ ở Hà Nội làm ăn. Bởi về quê chẳng có việc gì, miền Trung nắng gió cằn cỗi, nghèo nàn khiến tôi thấy chán nản mỗi khi nghĩ về.
Vợ tôi sống ở Hà Nội lâu rồi mà cô ấy vẫn quê một cục.
Cưới nhau 3 năm thì tôi chán vợ, tôi tránh gần gũi cô ấy, cũng trốn tránh cả việc về quê thăm con. Trừ những dịp bất khả kháng như tết nhất, giỗ chạp thì phải chịu. Tôi đem lòng yêu cô đồng nghiệp làm cùng cơ quan. Tôi đã giấu vợ tằng tịu với nhân tình mà cô ấy chẳng hay.
Mà đúng là vợ tôi không thể biết được, cô ấy tin và yêu tôi, hơn nữa lại vô cùng đơn giản, tôi nói gì mà vợ chẳng tin.
Nhưng cuối cùng thì vợ tôi vẫn phát hiện ra. Trái với sự mềm yếu trước đó, khi biết tôi ngoại tình, Thao bỗng như biến thành một người hoàn toàn khác, cô ấy vứt lá đơn ly dị về phía tôi, không một lời dài dòng.
Tôi lúc này mới thấm sợ, chẳng phải vì tôi tiếc nuối gì, mà là tôi sợ gia đình tôi, bố mẹ tôi sẽ không chấp nhận được. Nhưng dù tôi níu kéo thế nào, vợ cũng không đông ý. Chúng tôi chia tay, con ở với mẹ, và sau đó không lâu thì cả gia đình cô ấy chuyển vào Nam sinh sống, mang cả con gái tôi đi cùng. Cũng từ đây, tôi bặt tin vợ cũ.
Phần tôi, khi bố mẹ tôi biết chuyện tôi ngoại tình vợ bỏ. Hai cụ rất sốc, mẹ tôi ngất xỉu phải đi cấp cứu, còn bố thì từ mặt, cấm không cho tôi về nhà.
Tôi lên Hà Nội, người tình về ở với tôi, nhưng được một thời gian thì đường ai nấy đi. Chẳng còn mặt mũi ở công ty cũ, tôi xin việc khác làm, bỗng thấy mình trắng tay, chẳng còn thứ gì bên mình nữa.
Thỉnh thoảng, tôi về nhà, nhưng bố tôi cứ thấy mặt là mắng chửi đuổi đi. Tôi thấy tủi nhục vô cùng.
Thời gian thấm thoắt, 5 năm trôi qua từ ngày đó, tôi vẫn đi về lẻ bóng. Bố mẹ tuy bớt giận nhưng vẫn không nói năng gì với tôi. Thú thật, tôi ân hận vô cùng, tôi nhớ vợ cũ, nhớ con, tôi muốn tìm nhưng không biết tìm ở đâu. Nếu biết thế này, tôi đã không phụ lại mẹ con cô ấy.
Một ngày, khi đang lang thang trong siêu thị, tôi ngỡ ngàng nhận ra bóng hình quen thuộc. Tôi không thể nhầm được, đó chính là Thao - vợ cũ của tôi. Nhưng cô ấy giờ khác lắm, xinh đẹp, diện dàng, sành điệu, cô ấy dắt theo đứa trẻ chừng 8 tuổi, con bé chính là con gái tôi. Đối diện nhau, tôi thấy sự thoảng thốt trên gương mặt vợ, nhưng cô ấy nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Tôi định tiến lại gần thì bỗng có một người đàn ông dáng vẻ thành đạt tươi cười lại gần nắm tay vợ đưa đi. Cô ấy quay lại nhìn tôi, rất nhanh, sau đó bước theo người đàn ông đó.
Từ hôm gặp vợ về, tôi như phát điên, thật không ngờ, mới có mấy năm mà mọi chuyện lại đổi thay đến vậy. Giờ tôi thấy ân hận lắm, ngoài 30 tuổi, chả có gì trong tay, từ gia đình đến sự nghiệp. Mà mọi thứ đều là do tôi đạp đổ, có lẽ đó chính là quả báo cho sự bạc bẽo của tôi khi trước.