Dù không phải ai cũng may mắn tìm thấy tình yêu ở Ubud như nữ văn sỹ Elizabeth Gilbert, mỗi du khách chắc chắn sẽ tìm được cho mình những điều thú vị từ vẻ đẹp của phong cảnh và cuộc sống nơi này.
Một pho tượng thần và đồ cúng canang sari
Ấn tượng đầu tiên của chúng tôi khi đặt chân tới Ubud là không gian xanh tuyệt đẹp của thị trấn này. Cây cỏ hoa lá đã biến Ubud thành một khu vườn khổng lồ. Cũng như mọi thành phố du lịch khác, khu trung tâm Ubud rất sầm uất với các cửa hàng và quán ăn san sát. Tuy vậy, ngoài nguồn thu du lịch, phần lớn người dân Ubud vẫn sinh sống bằng nghề nông trên những thửa ruộng bậc thang tuyệt đẹp quanh thị trấn. Nhờ vậy, nền nếp sinh hoạt truyền thống nơi đây được bảo tồn nguyên vẹn và hình thức homestay (ở nhà dân) là cách tốt nhất để du khách trải nghiệm cuộc sống địa phương.
Kiến trúc nhà đặc trưng ở Ubud
Chúng tôi tìm đến đường Kajeng, vốn được dân du lịch ca ngợi là “con đường đẹp nhất ở Ubud”. Quả thật, Kajeng quyến rũ chúng tôi ngay từ những bước đầu tiên. Nhà cửa ở đây được xây dựng theo lối kiến trúc đặc trưng, nhưng mỗi ngôi nhà vẫn mang phong cách riêng, thể hiện tâm hồn và tính cách của chủ nhân. Kiến trúc nhà Ubud có nhiều nét tương đồng với kiến trúc nhà vườn của Huế. Lối vào nhà thường được xây hẹp với một tấm bình phong đặt đối diện cửa ra vào, mang lại sự kín đáo và ấm cúng.
Bé gái Ubud với nghi lễ cúng buổi sáng
Thế nhưng, phía sau tấm bình phong ấy là một không gian rộng mở, chan hòa với thiên nhiên. Hoa lá nở tràn dọc theo những lối đi rải sỏi, những chái nhà đơn sơ nép mình dưới bóng cây râm mát rộn tiếng chim. Không chỉ yêu thiên nhiên, người dân Ubud còn là những nghệ sĩ bẩm sinh. Bạn có thể bắt gặp những tác phẩm điêu khắc ở khắp mọi nơi, từ các tượng đài tuyệt đẹp nơi ngã tư tới những bức tượng nhỏ xíu xếp khéo léo nơi góc vườn, khung cửa.
Những nghệ sĩ chơi gamelan
Chiều đã muộn, chúng tôi ra hiên nhà ngồi nhâm nhi chén trà thơm, ngắm những tia nắng cuối ngày nhạt dần. Lao xao phía sau nhà, cánh phụ nữ đang chuẩn bị canang sari để cúng buổi tối. Trung bình mỗi ngày họ cúng ba lần. Đồ cúng được gọi là canang sari, chủ yếu gồm hoa, muối, ít xôi hoặc bánh quy, đựng trong rất nhiều đĩa nhỏ đan bằng lá dừa, đặt khắp mọi nơi từ trong nhà ra đến ngoài đường. Nhìn tôi lóng ngóng tránh một đĩa canang sari đặt ngay trên lối đi, bà chủ nhà cười xòa ra hiệu tôi cứ đi tự nhiên. Thì ra, các món đồ cúng này được cố tình đặt trên đường cho các thần linh hiện diện khắp nơi theo quan niệm người Ubud. Tối đến, người ta lại quét dọn để chuẩn bị cho buổi cúng hôm sau.
![Ngày xanh UBUD](userfiles/image/news/2010/12/20/x6.jpg)
Điệu múa legong nổi tiếng của Ubud
Sau bữa cơm tối ngon miệng với món đặc sản babi guling (heo sữa quay) nổi tiếng, chúng tôi thả bộ tới Ubud Palace rộn ràng tiếng nhạc để thưởng thức buổi biểu diễn múa legong truyền thống. Ubud Palace trước kia từng là cung điện của hoàng gia, đến giờ vẫn còn giữ được những đường nét kiến trúc đặc sắc. Chúng tôi tới từ trước buổi biểu diễn, lặng ngắm người trong đoàn diễn chăm chút thắp từng ngọn nến trên đỉnh tháp và rải những bông hoa sứ thơm ngát lên sân khấu. Vũ khúc legong nhờ vậy mà trở nên lung linh, quyến rũ hơn và những giai điệu của nhạc cụ gamelan réo rắt trong đêm trăng huyền ảo dường như cứ mãi ngân nga trong tâm trí chúng tôi.
Tạ Hạnh Liên