Những khu vườn nổi được đắp thành luống thẳng tắp trông khá đẹp, vào mùa này họ trồng nhiều cà chua. Nông dân ở đây vớt rong rêu dưới lòng sông đắp lên vườn để làm phân bón. Khu vườn có cả cổng vào, du khách chỉ được tham quan và chụp hình bên ngoài cổng, không được vào trong vườn.
Chúng tôi đến làng Maing Thauk, hôm nay ở làng này có họp chợ phiên (mỗi làng luân phiên họp chợ một ngày trong tuần). Chợ phiên này có rất nhiều gian hàng bán đồ lưu niệm dành cho du khách. Ở đây, một gói 50 điếu xì gà quấn bằng lá tự nhiên giá chỉ có 400 kyat, trong khi đó ở khu chợ gần chỗ tôi ở bán 700 kyat. Làng Maing Thauk có một cây cầu gỗ khá dài, nhưng so với cầu U Bein ở Mandalay thì thấp hơn và ngắn hơn. Ở khoảng giữa cầu có những trạm nghỉ chân cho khách qua đường có mái che và ghế ngồi khá thoải mái, mát mẻ.
|
Người đánh cá đang lấy chân kéo lưới lên và dùng tay bắt cá. Ảnh: Quỳnh Dung |
Sau đó chúng tôi được chở dọc theo sông để chụp hình người Intha bắt cá và xem họ chèo thuyền bằng chân. Cách đánh bắt cá của người dân ở đây cũng giống như nhiều nơi ở Việt Nam. Họ dùng nom dài đóng xuống sông (nước sông ở đây không sâu lắm khoảng 1-2 mét) hoặc dùng lưới giăng dưới sông và dùng cây đập mạnh xuống mặt nước để lùa cá vào lưới hoặc nom. Khi họ làm như vậy, cá sẽ hoảng sợ và bơi vào lưới. Để di chuyển, họ dùng một chân để chèo thuyền, chân còn lại thì trụ trên ghe, hai tay thì gỡ lưới để lấy cá.
Chúng tôi ghé thăm cơ sở sản xuất bạc U Hla Pe Family. Xưởng sản xuất và phòng trưng bày hàng ở cùng một chỗ nên du khách vừa xem cách thức sản xuất vừa mua sản phẩm luôn ở đó. Aude - cô bạn người Pháp cùng đi với tôi - mua một sợi dây chuyền và đôi bông cùng kiểu giá khoảng 40 đô la Mỹ.
Ở ngôi chùa Phaung Daw OO bên bờ hồ Inlay, người dân ở đây đến chiêm bái, cầu nguyện thường đắp lá vàng dát lên che kín cả pho tượng. Đặc biệt là chỉ có nam giới mới được dán trực tiếp lá vàng lên tượng, nữ giới không được vào trong mà chỉ đứng bên ngoài khấn vái.
|
Thợ đang lấy sợi từ thân sen. Để có được 1 kg sợi chỉ này, một người phải mất một tháng để gỡ. Ảnh: Quỳnh Dung |
Ở làng Inpawkon, chúng tôi được xem cách thức sản xuất vải từ sợi tơ từ thân cây sen. Để có được ký tơ sen, người ta phải mất hàng tháng và sản phẩm dệt may từ tơ sen khá đắt tiền; một chiếc khăn choàng cổ có giá 50 đô la Mỹ. Ở đây họ cũng sản xuất lụa và vải sợi (cotton). Vải sợi sản xuất ở đây tương tự như ở nhà máy sản xuất vải ở Amapura, Mandalay mà tôi đã ghé thăm. Tóm lại các sản phẩm ở đây chẳng hề rẻ.
|
Dệt vải từ sợi chỉ thân sen. Ảnh: Quỳnh Dung |
Chúng tôi còn được đưa đến nơi được gọi là làng của người cổ dài (long-necked village). Nhưng ở đó chỉ có ba người cổ dài ngồi dệt vải biểu diễn cho khách xem và chụp hình. Ban đầu tôi cứ tưởng sẽ được đến thăm ngôi làng của những người cổ dài sinh sống, nhưng người ta bảo rằng ngôi làng đó ở xa lắm, không thể đến được.
Tôi đoán là người ta đem về ba người phụ nữ này chỉ để "biểu diễn" cho khách xem và bán hàng với giá cực mắc. Cách làm này có vẻ chụp giựt để vơ tiền vào túi nhưng rõ ràng rất không hay cho hình ảnh du lịch của Myanmar. Và tất nhiên, khi có cảm giác người ta "treo đầu dê, bán thịt chó" thì chẳng du khách nào còn hứng thú mua đồ ở những nơi như thế này.
Cuối cùng chúng tôi đến một thiền viện có cái tên gọi ngồ ngộ là "mèo nhảy" (Jumping-cat monastery). Ở đây người ta huấn luyện mèo để nhảy qua những cái vòng, giống như trong rạp xiếc, thay vì là khỉ hay voi nhảy qua vòng, ở đây là mèo nhảy vòng. Thiền viện còn có khá nhiều tượng Phật và các tượng đều được đặt trong một ngai vàng hoa văn rất đẹp.
Trên đường trở về, chúng tôi được ngắm cảnh hoàng hôn trên hồ Inlay rất đẹp với cảm giác yên bình, nhẹ nhàng; kết thúc một ngày đi chơi trên hồ thật vui dù buổi sáng và chiều khá lạnh, đã mặc áo khoác nhưng vẫn lạnh cóng cả người.
Nguyễn Đức Quỳnh Dung