Cuối năm 2006, tôi đón hai người khách đến từ Osaka. Đó là hai mẹ con. Người mẹ chừng 60 tuổi, khuôn mặt hơi khắc khổ. Con trai khoảng ngoài 30, có gương mặt kỳ dị với cái miệng lúc nào cũng bị kéo giật lên trên. Khi cậu phát âm, cơ mặt nhăn nhó một cách rất khổ sở. Cậu thích nói chuyện trong khi mẹ cậu lại kiệm lời.
Qua cậu con trai, tôi được biết họ sống ở một vùng hẻo lánh, ít giao tiếp, hầu như không có bạn. Đây là lần đầu tiên hai mẹ con đi nước ngoài du lịch. Suốt hai ngày đi tour họ không mua sắm thứ gì và cũng không gọi nước trong bữa ăn khi biết nước uống phải trả tiền.
Hai mẹ con cậu trông rất lạc lõng khi được ghép chung các nhóm khách khác. Chẳng ai nói chuyện với họ. Mỗi khi được ngồi sau lưng tôi, cậu con rất hân hoan, chồm lên phả vào tai tôi hơi thở nóng hổi, nói đủ thứ dù rằng phát âm hơi khó khăn. Khi bị giành chỗ, cậu rất tức giận và như trẻ con, bằng mọi giá giành lại chỗ ngồi ngay sau đó. Tôi đoán cậu rất cô đơn, cũng cần có bạn bè. Đêm cuối ở VN, tôi và cậu hết sức vất vả khi dìu mẹ cậu say khướt gần như chẳng biết gì trở về khách sạn. Ăn tối buffet ở Omni, rượu được miễn phí nên bà uống thoải mái chẳng kể trời đất.
Sáng sớm hôm sau, ngày tết tây, tôi tiễn họ ra sân bay. Gặp nhau ở khách sạn, tôi vui vẻ chúc mừng năm mới. Cậu trai toe toét cười, nụ cười nhăn nhó trông giống khóc do cái miệng dị tật - đáp lại lời chào, đồng thời dang rộng hai tay như muốn ôm lấy tôi. Tôi hơi lùi lại tránh cái ôm, và nhanh chóng nhận ra sự thất vọng buồn bã trong đôi mắt cậu.
Một ý nghĩ lóe lên thật nhanh câu chuyện về free-hugs (ôm tự do) trong đầu tôi.Sao tôi không tặng cho cậu ấy một chút tình người ấm áp đầu năm mới? Thế là tôi tiến lên, giơ hai tay ra. Như chỉ chờ có thế, cậu trai vui sướng ôm chầm lấy tôi, ánh mắt rạng ngời. Trên đường ra sân bay, tôi hỏi những câu chiếu lệ như đồ ăn vừa miệng không, chuyến du lịch có vui không và bao giờ trở lại thì cậu chợt sa sầm mặt, quay sang nhìn mẹ, rồi nhìn tôi và đáp lí nhí: “Có lẽ chẳng bao giờ nữa”.
Tới sân bay, tôi chúc họ thượng lộ bình an và trở về khi bóng họ đã khuất bên trong. Nhưng họ đã không lên máy bay. Cậu trai than mệt và hai mẹ con cậu được đưa tới một khách sạn gần sân bay. Buổi trưa công ty gọi điện thông báo lúc tôi đang đi đón khách và nói hai mẹ con muốn tôi tới thăm. Tôi định bụng đón xong khách sẽ chạy tới chỗ họ.
Nhưng chuyến bay hôm ấy bị trễ, loay hoay với nhóm khách mới đón, tôi quên hẳn hai mẹ con cậu ấy. Vài ngày sau đến công ty lấy tour mới, tôi được người trong công ty kể lại là cậu trai ấy không chịu về nước, cậu bảo “kokoro itai” (trái tim đau lắm). Chỉ đến khi bị dọa nếu không lên chuyến bay, mẹ con cậu phải trả tiền vé và tự đi về, cậu bé mới chịu đi. Cậu đã có ý nấn ná chờ tôi nhưng không được.
Tôi đã tặng cậu một chút ấm áp ngày đầu năm nhưng lại để cậu trở về Nhật với trái tim trĩu nặng nỗi buồn. Giá như tôi không quá vô tâm, giá như tôi đã đến thăm họ lần cuối, cậu trai ấy hẳn sẽ có được một kỷ niệm thật đẹp và trọn vẹn khi nhớ về VN.
TRẦN NGỌC YẾN (hướng dẫn viên)