Alan Nagao bị dị tật do loại thuốc Thalidomide mà mẹ ông đã dùng khi mang thai nên chỉ có một tay và chân lành lặn. Thậm chí, chân phải của ông chỉ là một mẩu thịt nên ngay từ nhỏ Alan đã phải dùng chân giả.
Có mặt tại TP HCM một ngày đầu tháng 7, người đàn ông có khuôn mặt luôn cởi mở này tâm sự: “Tôi đi lại rất khó khăn nên hồi nhỏ thường phải di chuyển bằng xe hoặc ván trượt. Hồi đó tôi đi học ở một trường công của Mỹ, trẻ con đùa với nhau hơi ác ý, họ thường đẩy tôi ngã và tôi không bao giờ đuổi kịp vì không chạy được. Ngày nào tôi cũng bị chọc là 'chân heo', 'đi cà nhắc' hay cướp biển'”.
Dù rất mệt mỏi và chán nản, nhưng mẹ Alan thường hay nói với con trai rằng, người ta lấy gạch đá chọi mình, có thể mình sẽ bị gãy xương, nhưng sự trêu chọc ác ý sẽ không bao giờ làm mình tổn thương được.
Chính vì tương lai không sáng sủa, Alan luôn nghĩ liệu có bao giờ mình được hẹn hò, có bạn gái và có thể lập gia đình?
Alan rất thích môn ván lướt, nhưng điều khó khăn nhất là làm sao di chuyển từ bãi biển xuống nước. Muốn xuống biển, Alan phải tháo chân giả và nhảy lò cò trên bãi biển khiến mọi người nhìn trân trân và ông rất ghét cảm giác đó.
Bỏ qua tất cả, ngày nào Alan cũng nhảy một chân lò cò xuống nước và kiên trì lướt ván. Khi xuống nước, Alan thấy mình giống như bao người khác, có thể bơi nhanh, có thể tự do lướt ván. Từ đây, cậu thanh niên tật nguyền quyết định theo đuổi giấc mơ của mình là trở thành 5% người giàu có nhất thế giới. Ước mơ này của ông đã bị bạn bè và người thân chế nhạo vì mơ mộng hão huyền.
Để thực hiện ước mơ, năm 19 tuổi, chàng trai đến từ Honolulu, Hawaii đã mở cửa hàng bán diều và kiếm được 2.000 USD doanh thu mỗi ngày. Để tập trung vào công việc kinh doanh, Alan quyết định bỏ học đại học từ năm thứ 2 khi đang theo học chuyên ngành kỹ sư tại một trường đại học ở Mỹ. Chia sẻ về câu chuyện bỏ học, Alan cho biết: “Tôi có đam mê làm việc với mọi người, trong khi kỹ sư lúc nào cũng làm việc với máy tính nên quyết định nghỉ học để kinh doanh và tôi rất hạnh phúc với quyết định đó”.
Cửa hàng bán diều của Alan rất thành công, và chàng trai này có sở thích làm những thứ rất to, vì thế anh đã làm một con diều khổng lồ có thể chứa một chiếc xe buýt 50 chỗ. “Công ty diều của tôi trở thành nhà vô địch thế giới trong nhiều cuộc thi diều. Năm 1991, chúng tôi thắng ba giải vô địch thế giới ở Anh và Nhật Bản. Tôi đã đặt ra mục tiêu đi du lịch thế giới 3 lần và đã thực hiện thành công”, Alan nói thêm.
Năm 1995, nhận thấy phong trào chơi yoyo (con quay) bắt đầu bùng nổ, Alan đã tự thiết kế ra một hệ thống để bán yoyo bằng một phương pháp tiếp thị thông minh với cách chơi cũng rất đơn giản giống như chơi karate. Cứ chơi được 10 kỹ thuật thì đạt được đai trắng và cứ thế phấn đấu lên vàng, và cuối cùng trở thành đai đen. Ý tưởng này giúp ông có được hợp đồng phân phối độc quyền với 2 công ty sản xuất yoyo lớn nhất nước Mỹ khi đó.
Nhận thấy đây là thời cơ tốt để phát triển yoyo, không chỉ bán ở Mỹ, Alan còn đem yoyo đến Nhật Bản. “Mỗi con yoyo bán ở Nhật Bản tôi lãi một đôla, mục tiêu của tôi là bán được một triệu yoyo để trở thành triệu phú. Đối với tôi mà nói, mục tiêu này giống như 'Giấc mơ Mỹ'. Và ngay năm đầu tiên ở Nhật Bản tôi bán được 10 triệu rưỡi con yoyo. Một sự kiện đáng nhớ trong lịch sử bán yoyo của tôi là một ngày bán yoyo tôi kiếm được 1,6 triệu USD”, Alan nhớ lại.
Sau những thành công từ việc bán yoyo ở Nhật Bản, Alan quyết định phát triển hệ thống của mình sang Hàn Quốc, Hong Kong, Singapore, Anh, Pháp, Tây Ban Nha. Trong vòng 3 năm, ông đã bán được tổng cộng 30 triệu yoyo trên toàn thế giới và thu về 20 triệu đôla.
Với 24 năm kinh nghiệm kinh doanh diều và 3 năm bán yoyo, Alan quyết định nghỉ hưu, và sau đó ông quay lại làm việc ở một công ty mỹ phẩm với mong ước kiếm thêm 10 triệu USD nữa từ lĩnh vực này.
Chia sẻ về câu chuyện thành công trong việc trở thành triệu phú bán yoyo, Alan nói: “Bí mật lớn nhất là có một nụ cười trên môi và có một người thầy trong cuộc sống. Bạn muốn học bơi và người ta đưa cho bạn một quyển sách, bạn không thể nào bơi được. Nhưng có một người thầy hướng dẫn, chắc chắn bạn sẽ bơi được. Người ta thường nói rằng nếu khao khát của bạn đủ lớn thì người thầy sẽ xuất hiện. Và tôi đã có một người thầy như thế.”
Diễm Phạm