Lần đầu tiên tôi đặt chân đến biển cũng là lần đầu tiên tôi biết đến Hạ Long. Trong một buổi sang mùa xuân lất phất những giọt mưa rơi, tôi và cô bạn thân đã cùng nhau thực hiện ước mơ đầu tiên trong cuộc đời - một lần được đặt chân tới biển.
Tôi không biết có tự bao giờ, hai chúng tôi đã ấp ủ chung một giấc mơ mà cả hai đều nghĩ sẽ không bao giờ chạm tới. Quê chúng tôi quá xa xôi, ngôi nhà chúng tôi sống quá nhỏ bé đến nỗi không chứa nổi ước mơ bình dị đó trong mỗi người. Chúng tôi cứ lớn lên cùng ước mơ riêng mỗi đứa giống như hai quê hương chẳng chung đụng thứ gì. Cho đến khi chúng tôi gặp nhau và trở thành đôi bạn thân thiết, hai ước mơ hòa làm một tạo nên sức mạnh vô hình, sức mạnh của lòng nhiệt huyết, của tuổi trẻ, của tình yêu…
Tình yêu đã thôi thúc chúng tôi tìm đến biển như thôi thúc hai con người xa lạ quen nhau và trở thành đôi bạn thân thiết. Nước cuộn sóng. Sóng như chỉ muốn chạm đến mây. Chân trời như một bờ ngăn sóng gặp mây. Và đây đó, có những con thuyền nhỏ, mờ ảo xa xăm hiện ra trong buổi bình minh chưa có nắng, chỉ có những đám sương giăng kín biển khơi như giấu đi những con thuyền dân chài đánh cá lang thang trên biển qua ngày này tháng khác.
Chẳng biết bao giờ cá mới đầy khoang cho những đoàn thuyền trở về đoàn tụ cùng gia đình… Hay những buổi hoàng hôn đã nhạt nắng. Ánh mặt trời đỏ rực như hòn than chưa kịp tắt, như rắc xuống Hạ Long thêm những hòn than mới, cho người thợ mỏ có nhiên liệu đốt lò.
Biển Hạ Long hiện diện trước tôi, chỉ có sóng, nước và những con tàu chở khách du lịch đi tham quan vịnh thôi. Những con tàu neo đậu rồi lại ra khơi như chở đi những con người mang niềm vui đến biển. Nhưng, những con tàu đẹp đẽ ấy, không thể chở nỗi buồn của đôi bạn chúng tôi.
Chúng tôi lang thang dọc theo con đường quanh khu trung tâm Hạ Long, nhặt nhạnh tất cả những gì mà người khác đánh rơi. Tàu ra khơi rồi lại về bến neo đậu, lại chở đoàn người khác ra khơi. Họ đi tới đâu trên biển với hàng ngàn hòn đảo này, làm sao tôi biết được? Lúc ấy, tôi chỉ ước có một điều, tôi là người hướng dẫn viên du lịch, đưa đoàn khách đi tham quan. Chắc tôi sẽ không phải thèm khát cái cảm giác một lần được đứng giữa biển khơi.
Chỉ đi một đoạn đường ngắn quanh biển thôi, nhưng đôi bạn thân đã mỏi đến rã rời. Chúng tôi vừa phải vượt qua chặng đường hơn 50 cây số trên chiếc xe đạp cổ với đoạn đường nhấp nhô gió thổi ngược chiều. Những hạt mưa nhẹ nhẹ táp vào mặt làm làn da bỏng dát, toàn thân bừng toát mồ hôi. Nhưng chúng tôi vẫn vui, vẫn thỏa mãn với ước mơ đầu tiên đã chạm tới. Mà tôi luôn nghĩ, ước mơ ấy đẹp nhất trên đời, không phải bởi người sinh ra ước mơ mà là người sinh ra đã thực hiện nó như thế nào?
Làm sao có thể tin được, sự thèm khát trong đôi bạn thân kia lớn nhường nào để có thể đi trong bao khó khăn mà vẫn đến đích an toàn. Để làm gì? Chỉ để nhìn thấy biển trong vài phút ngắn ngủi so với con đường dài dải đầy ắp những gian lao vừa trải qua. Tại sao chúng tôi có thể làm được điều phi thường ấy? Câu trả lời chỉ có một là tình yêu với biển thôi!
Tình yêu đã chỉ lối cho chúng tôi tìm đến biển. Tình yêu đã thắp sáng ước mơ chúng tôi. Và cũng chính tình yêu đã làm nên những điều kỳ diệu trong cuộc sống. Và điều kỳ diệu nhất trong lúc này chính là chúng tôi đã trở về nhà an toàn trên một chuyến hành trình chỉ với vài ba thanh lương khô chứ không giống những người ba lô đầy ắp hành trang và sẵn sàng leo lên bất cứ phương tiện nào họ muốn chỉ vì họ đáp ứng được đầy đủ nhu cầu của đối phương. Với chúng tôi, như vậy là đã đủ lắm rồi.
Ước mơ đầu tiên đã chạm tới. Nhưng chúng tôi chưa thôi nuôi dưỡng trong mỗi người thêm những ước mơ mới, ước mơ chung của một đôi bạn thân, lần thứ hai sẽ được đặt chân tới biển, nhưng không phải đi phương tiện của ngày xưa, không phải vượt qua những gian nan thử thách như lần đầu.
Và điều quan trọng nhất, là sẽ được đi tới tất cả hòn đảo trong vịnh, tất cả những nơi còn bí ẩn trong mỗi chúng tôi. Tôi tin, sẽ có một ngày, ước mơ thứ hai của đôi bạn thân sẽ được tôi kể lại sau chuyến hành trình khám phá ở tương lai.
Thanh Hoa