Sau gần một tuần đi thăm Sentosa, Orchard road, Chinese garden, Jurong Bird park, Singapore zoo…, tôi và mấy người bạn đồng hành đều bị sưng rộp các ngón chân vì đi bộ nhiều. Thôi thì khen Singapore sạch, Singapore đẹp, Singapore hiện đại, Singapore văn minh mãi cũng chán, tôi thì thầm với người bạn của mình: “Cậu này, dẫn bọn tớ đến nơi nào đó mà trông Singapore lem nhem và ngổn ngang đi!”.
Người bạn của tôi gật đầu đồng ý và cho biết sẽ đưa chúng tôi tới thăm nơi mà cậu cho rằng “lem nhem và ngổn ngang” nhất của đảo quốc Sư tử. Thế là nhóm chúng tôi lên tàu điện và tới Geylang - khu phố “đèn đỏ” nổi tiếng. Chúng tôi cũng có dự định sẽ ăn cháo ếch ở một quán trong khu này vì theo như lời người bạn này thì “đến Singapore không thể không thưởng thức món cháo ếch”.
Thật xui xẻo, vừa bước xuống ga tàu điện lộn nhộn và đông đúc thì trời mưa, quán cháo ếch kia cũng đóng cửa. Chúng tôi thất vọng bước đi trong mưa, len qua những vỉa hè trơn, hẹp và có rất nhiều người ngồi bán hàng. Từ buổi đầu tiên sang Singapore, đây là lần đầu tôi thấy cảnh buôn bán ở ven đường phố. Món đồ mà họ bày bán là đôi khi chỉ là những chiếc túi, những chiếc điện thoại cũ…bày ra trên miếng vải nho nhỏ.
|
Một góc phố Geylang, Singapore. |
Trong chiều tối mưa lâm thâm, “sạp hàng” và cả chủ nhân của nó trông buồn bã và u ám. Không rõ có phải do ấn tượng về tên gọi của khu phố này không mà tôi luôn cảm nhận nhiều người đang chen chân nhau đi đều giữ gương mặt lạnh lùng và hơi có vẻ “hầm hố”, cứ như có thể gây sự bất cứ lúc nào.
Khu phố Geylang vốn nổi tiếng với hoạt động mại dâm hợp pháp, được chính phủ Singapore cho phép. Tôi không tưởng tượng được rằng, khu phố ảm đạm trong chiều mưa trước mặt mình đây sẽ trở nên nhộn nhịp bởi hàng trăm cô gái “bán hoa” ăn mặc hở hang đứng vẫy khách bên đường khi đêm xuống.
Khi đang lang thang để hỏi địa chỉ quán cháo ếch thì chúng tôi vô tình gặp đồng hương - một chàng trai khá trẻ. Anh giới thiệu cho chúng tôi vào ăn ở quán của một người Hoa nơi anh đang ở trọ. Anh vui vẻ nói là đã thấy chúng tôi lơ nga lơ ngơ từ đằng xa, tới gần nghe nói chuyện mới biết là đồng hương. Với những e dè ở trong lòng, chúng tôi chỉ ngập ngừng hỏi thăm anh được vài ba câu.
Sau bữa ăn tối, chúng tôi rời khỏi khu Geylang nhanh như bị… ma đuổi vì cảm giác bất an. Nhóm chúng tôi tiếp tục lên tàu điện ngầm để tới vịnh Marina - cậu bạn tôi bảo nó như là nơi đối lập hoàn toàn với khu Geylang u ám. Lại bắt đầu một đoạn đường đi bộ khá dài hơi...
Chúng tôi ghé qua nhà hát Sầu Riêng nổi tiếng và đi bộ một quãng ven sông Singapore. Lịch sử rất trẻ của đảo quốc Sư tử được tái hiện qua nhiều tác phẩm đặt bên bờ sông. Có lẽ, hiện tại và cả tương lai, khu vịnh Marina sẽ tiếp tục là chứng nhân lịch sử đặc biệt nhất của đất nước nhỏ bé nhưng rất "mạnh mẽ” này.
|
Những tòa nhà chọc trời bên bờ vịnh Marina. Ảnh: Phạm Tân Anh Khoa |
Tượng Merlion - biểu tượng của Singapore nằm ngay bên vịnh Marina, hướng nhìn về phía Singapore Flyer - vòng quay cao nhất thế giới. Chúng tôi bắt gặp rất nhiều người mê nhiếp ảnh lựa chọn khu thềm nổi trên mặt nước ngay trước tượng Merlion làm điểm đưng để chụp các bức ảnh về vịnh Marina.
Điều thú vị là khi tới vịnh Marina, du khách có thể quan sát toàn bộ khu vực một cách dễ dàng và thuận tiện dù ở bất kỳ vị trí nào. Từ mỗi vị trí, vịnh Marina lại hiện lên với một góc nhìn mang vẻ đẹp khác nhau.
Ấn tượng đặc biệt của tôi về vịnh Marina là sự hào nhoáng và lộng lẫy của nghệ thuật ánh sáng. Những tòa nhà chọc trời bao quanh vịnh nước tỏa ra thứ ánh sáng sang trọng và hài hòa. Đi qua cây cầu Helix Bridge - một công trình được đánh giá là kiệt tác kiến trúc thể hiện ý nghĩa “cuộc sống và sự kế tục”, “sự tái sinh và phát triển”, “sự giàu có trường tồn”, chúng tôi ngồi nghỉ chân ở khu vực ngồi ngắm cảnh trước khách sạn Sands Sky Park.
Chỗ chúng tôi ngồi ngay gần bờ nước. Tôi quan sát thấy có khá nhiều người đang tập trung phía sau. Nói chuyện được dăm ba câu, ai nấy trong chúng tôi bỗng giật mình vì ba luồng lửa điện phun lên từ mặt nước cách đó không xa. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì những luồng lửa điện khác có màu tím huyền hoặc lại tiếp tục xuất hiện sau đó khoảng một, hai phút.
|
Nhà hát Sầu Riêng duyên dáng bên vịnh Marina. Ảnh: Phạm Tân Anh Khoa |
Vì thấy khoảng cách khá gần, mấy đứa tôi hơi… hốt nên kéo nhau lục tục đứng dậy. Tôi quay sang hỏi cậu bạn: “Chuyện gì thế?”, cậu bạn nhún vai tỏ ý không hiểu lắm. Đám đông đang đứng trước khách sạn Sands Sky Park bỗng đồng loạt nổ những tràng pháo tay lớn và hướng mắt ra phía vịnh nước.
Chúng tôi quay lại nhìn. Ồ, một, hai rồi ba luồng nước phun lên từ mặt nước trong vịnh tạo thành ba màn hình lớn. Các luồng laze được chiếu xuống từ nóc những tòa nhà chọc trời và được chiếu vào từ mấy con tàu đang neo ngoài vịnh. Ba màn hình nước rực sáng với ánh sáng diệu huyền. Âm nhạc sống động nổi lên giữa không gian khoáng đạt.
Thật tuyệt vời, chúng tôi đang đứng giữa một nhà hát lộ thiên - nhà hát vịnh Marina thơ mộng, kiêu sa, chợt cảm nhận hạnh phúc ngập tràn. Một câu chuyện được kể bằng nước, ánh sáng và âm thanh bắt đầu bằng chuỗi hình ảnh dung dị nhưng lắng sâu.
Mỗi chúng ta, ban đầu là những hạt hoa bồ công anh bay trong gió tìm đến vùng đất mới, để nảy mầm, lớn lên và trổ hoa. Mỗi chúng ta khi chào đời đều là khởi nguồn niềm hạnh phúc vô tận của cha mẹ. Những đứa trẻ chào đời, lớn lên trong vòng tay chăm sóc yêu thương của cha mẹ. Giống như các hạt hoa bồ công anh được đất, nước, gió và khí trời bao la nuôi dưỡng trở thành mầm cây xanh khỏe mạnh.
|
Một phần hình ảnh trong buổi chiếu laze nhạc nước. Ảnh: Gia Nguyên |
Câu chuyện đời người trôi chầm chậm qua những hình ảnh đầm ấm của gia đình lúc chúng ta còn thơ ấu cho đến khi trưởng thành, tìm thấy tình yêu riêng và sống trọn đời bên người bạn đời của mình. Hành trình phấn đấu của mỗi người được khắc họa giống như cuộc chạy đua mà họ phải nỗ lực không ngừng. Hành trình ấy sẽ trải qua nhiều nước mắt, gian khổ để có thể đưa cao cánh tay và nở nụ cười chiến thắng.
Tất cả chúng tôi đều xúc động dõi theo câu chuyện sống động đang trải dần ra trên ba màn hình nước. Có bao nhiêu đôi tình nhân đang đứng bên nhau nơi đây, trái tim thổn thức vì hình ảnh chàng trai trẻ trao nhẫn cho cô gái mà anh yêu dưới ánh nến lung linh trước mắt? Họ kết hôn và sinh con - giống trước kia cha mẹ kính yêu của họ đã từng như vậy. Gia đình nhỏ của họ lớn dần lên, nụ cười của cha, nụ cười của mẹ hòa chung cùng nụ cười trẻ thơ hồn nhiên…
Ca khúc “What a wonderful world” kết thúc, các tia sáng huyền ảo cũng tan ra theo ba màn hình nước đang dần hạ xuống, vịnh nước Mirina trở về trạng thái tĩnh lặng như lúc chúng tôi vừa tới, nhưng những tiếng vỗ tay vẫn vang lên không ngừng.
Một người bạn đi cùng quay sang mỉm cười và thì thầm với tôi: “Thật là một thế giới tuyệt vời đúng không?”. Tôi khẽ gật đầu, thầm nghĩ “Thật sự là một cuộc sống tuyệt vời!”.
Gia Nguyên